ĐỌC LẠI VÀ SUY NGẪM. Tôi cũng tưởng sẽ có một khoảng lặng mới quay lại với những bài viết về đại tướng Võ Nguyên Giáp khi tôi đã đăng liên tục mười bài về Người trên DANH NHÂN VIỆT nhưng tự trong sâu thẳm vẫn không thể cưỡng được ý muốn viết tiếp đôi lời. Giáo sư Nguyễn Huệ Chi trong bài viết "Tướng Giáp, người anh hùng của độc lập Việt Nam, đã qua đời" có những lời thật thấm thía: "Giải tỏa tấn bi kịch vô hình khủng khiếp đè lên con người đó, bỏ qua mọi thứ “công tội” do chính cái chủ nghĩa mà con người đó theo đuổi, trả lại cho con người đó cái giá trị đích thực của một vị tướng đánh trận tài năng, phải nói chính là vòng tay ân nghĩa của nhân dân".“Về nghỉ là thượng sách. Thử điểm lại lịch sử xưa nay có tướng nào giành được chiến công lẫm liệt mà không đi kèm thân bại danh liệt hay không?”. Võ Nguyên Giáp, Văn Cao "Im lặng mà bão giông, khoảnh khắc mà trường cửu, tưởng như vô định nhưng đang thấu mọi cõi..." bức ảnh của Nguyễn Đình Toán thật đẹp và cảm khái.
Tướng Giáp, người anh hùng của độc lập Việt Nam, đã qua đời
Jean-Claude Pomonti, Le Monde, số ra ngày 4 tháng mười 2013
Đào Hùng dịch
Những tưởng BVN
đã khép lại đề tài Võ Nguyên Giáp sau hơn mười ngày liên tục đưa tin kể
từ khi vị Đại tướng nằm xuống. Nhưng tự trong sâu thẳm, chủ đề Võ
Nguyên Giáp vẫn thôi thúc một sự suy nghĩ có tính chất phản tỉnh về
nhiều mặt, ở mọi người trí thức tỉnh táo của thời đại. Công lao thì rõ
rồi song cũng đâu đã được soi tỏ hết, vì nhiều luồng thông tin quá phức
tạp chồng phủ lên con người ấy kể từ khi ông thất sủng mãi đến khi qua
đời. Và trách nhiệm của vị tướng về hậu quả của hai cuộc chiến giành
thắng lợi gian nan chật vật suốt 20 năm ròng nhằm bảo đảm cho sự lên
ngôi toàn vẹn của một chính thể chuyên chế ngày càng lộ diện hà khắc,
dẫn đến tình trạng bi thảm của một nước Việt Nam ngổn ngang đổ vỡ, một
dân tộc bị xé nát – cả chính trị kinh tế văn hóa xã hội, cả khủng hoảng
phần sống hiện thực lẫn phần sống tâm linh ở mỗi con người – trong hiện
tại, chẳng lẽ ông không dự phần?
Có
những người tỏ ý chế giễu cái đám đông đã lũ lượt kéo đến hầu như dài
vô tận để kính viếng hương hồn vị tướng trong suốt những ngày lễ tang
ông diễn ra và ngay giờ đây ở khu mộ của ông ở Vũng Chùa ngày ngày vẫn
có đến 4, 5000 người khói hương không dứt; họ cho rằng đây là một hiện
tượng “lên đồng” chẳng khác gì đám đông người dân Bắc Triều Tiên khóc
như mưa như gió trước cái chết của Kim Il Sung. Tôi không tin lắm vào
điều này. Ít ra thì có đến hai phần ba những người đến nghiêng mình
trước di ảnh hoặc thi hài ông đủ khả năng chiêm ngẫm về cái chết của
ông.
Không
phải vì người Việt Nam không từng bị nhồi sọ đến mê muội một thời gian
dài và vẫn còn tiếp tục bị nhồi sọ, nhưng người Việt Nam ra mặt “phù
suy” như vừa qua là một sự kiện khó lòng tưởng tượng. Một cuộc biểu tình
hiền lành nhưng lại có ý nghĩa thách thức công khai khiến những kẻ nào
đó nếu còn chút hiểu biết phải hết sức choáng ngợp. Có thể là cái chết
đã góp phần tạo nên một sự “thanh lọc”, mong thế lắm, có giá trị đánh
thức những lương thức chưa ngủ hẳn, để giữa hai lớp người ngày càng xa
cách nhau trong quan điểm may ra cùng tìm được chút ánh sáng chung phía
cuối con đường hầm. Kỳ thực, phải nói ngay, đấy chỉ là huyễn vọng, khi
mà nhiều chuyện xảy ra từ đó đến nay hình như lại có chỉ dấu rằng, cái
chết làm cho trắng và đen càng tách bạch hơn. Cái chết của
một người bị chính thành tích chói lọi của mình bắt phải trả giá, bị
đẩy xuống thân phận một người nằm trên bờ vực “chính” và “phản” trong
gang tấc, thì không thể có giá trị hàn gắn như ở những trường hợp khác,
mà chỉ báo hiệu sự phân liệt mạnh mẽ giữa một bên là những quyền
lợi phe nhóm ích kỷ không thể sửa chữa và một bên là dân tộc và nhân
dân. Giải tỏa tấn bi kịch vô hình khủng khiếp đè lên con người đó, bỏ
qua mọi thứ “công tội” do chính cái chủ nghĩa mà con người đó theo đuổi,
trả lại cho con người đó cái giá trị đích thực của một vị tướng đánh
trận tài năng, phải nói chính là vòng tay ân nghĩa của nhân dân. Người
viết mấy dòng này, cũng do cơ duyên dun dủi, đã từng được gián tiếp nghe
một lời khuyên vị tướng của chúng ta từ nửa cuối những năm 1970, đại
khái: “Về nghỉ là thượng sách. Thử điểm lại lịch sử xưa nay có tướng nào
giành được chiến công lẫm liệt mà không đi kèm thân bại danh liệt hay
không?”.
BVN
tuy đã đăng nhiều bài về tướng Giáp nhưng vẫn còn thiếu một vài bài mở
thêm cái nhìn từ thế giới bên ngoài soi vào. “Cờ ngoài bài trong” –
người ngoài cuộc thì thường rõ hơn một số ngóc ngách nào đấy mà người
trong cuộc dễ bị khuất lấp. Bài viết đăng dưới đây của Jean-Claude
Pomonti – phóng viên báo Le Monde tại Đông Nam Á từ năm 1968 đến 1974 và tái xuất hiện tại Việt Nam từ 1987 rồi sau đó còn trở lại nhiều lần – ít nhiều có thể bù vào chỗ thiếu khuyết nói trên.
Nguyễn Huệ Chi
|
Trong lịch sử ông vẫn là một trong những vị chỉ huy chiến trận lớn của thế kỷ XX, người duy nhất đã lần lượt đánh bại Pháp và đương đầu với Hoa Kỳ. Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã qua đời hôm thứ sáu 4 tháng mười ở tuổi 103.
Sự
chiếm lĩnh cứ điểm Pháp ở Điện Biên Phủ tháng năm 1954 và sự sụp đổ của
Sài Gòn tháng tư 1975 là những chiến tích của vị chỉ huy tầm cỡ đặc
biệt này: uy tín cá nhân, thiên tài hậu cần, chiến thuật gia vô song.
Những thắng lợi không thể chối cãi đó, đã khiến tướng Võ Nguyên Giáp trở
thành người cuối cùng của một loạt các nhà chiến lược vĩ đại Việt Nam,
trải qua bao thế kỷ, đã thành công trong việc chặn đứng con đường xuống
phương Nam của Trung Quốc sau khi đuổi chúng ra khỏi đất nước mình. Về
phần mình, tướng Giáp đã góp phần vào việc làm thất bại cuộc quay trở
lại Việt Nam của Pháp, và trên đà đó, giữa lúc diễn ra chiến tranh lạnh,
đã bẻ gãy sự thay thế mà người Mỹ muốn thực hiện.
Sinh
ngày 25 tháng tám 1911 ở một làng miền Trung Việt Nam, trong một gia
đình nhà nho khiêm tốn, Võ Nguyên Giáp đã trải qua tuổi trẻ trong một
môi trường đấu tranh dân tộc: bị lôi thôi với Mật thám Pháp, hai lần
ngồi tù năm 1930 và 1932. Ông đỗ tú tài (Pháp) năm 1934, rồi dạy lịch sử
và tiếng Pháp ở Hà Nội, trường Thăng Long, lò hun đúc các chiến sĩ
chống thực dân. Năm 1937, vào thời kỳ Mặt trận Bình dân, ông tham gia
Đảng Cộng sản Việt Nam lúc đó đang ở trong vòng bí mật.
Từ
đó, hành trình của ông đã được vạch ra. Tháng năm 1940, cùng với Phạm
Văn Đồng, vị thủ tướng tương lai (1954-1986), Võ Nguyên Giáp sang Trung
Quốc để lần đầu tiên, gặp Hồ Chí Minh, người sáng lập Đảng Cộng sản năm
1930. Năm 1939, ông kết hôn cùng với một nữ chiến sĩ cùng quê với ông,
sinh được một đứa con năm 1940. Ông không bao giờ gặp lại vợ: ít lâu sau
khi ông ra đi, bà bị Mật thám Pháp bắt. Bị tra tấn dã man, bà chết
trong tù, theo người ta nói, là tự vẫn. Ông Giáp chỉ được tin mấy năm
sau.
Say mê Bonaparte
Ở
trường trung học Thăng Long, vào đêm trước Thế chiến hai, học sinh đã
mệnh danh ông là “ông tướng”, hay cụ thể hơn là “Napoléon”. Nếu ông Giáp
vẫn học hỏi những kinh nghiệm của các bậc tiền bối, qua bao thế kỷ, đã
giáng cho bọn xâm lược Trung Quốc những đòn thảm bại, thì ông cũng
nghiên cứu chi tiết các chiến dịch của Bonaparte. Những bậc tiền bối đã
dạy cho ông nghệ thuật vận dụng địa hình, dựa lưng vào dãy Trường Sơn,
củng cố hậu phương, lôi kéo đối phương vào cạm bẫy.
Trong các chiến thuật của Bonaparte, ông Giáp đặc biệt ghi nhớ “yếu tố bất ngờ”. Về Điện Biên Phủ, một nửa thế kỷ sau ông đã kể lại với chúng tôi, “người đứng đầu các cố vấn của chúng tôi chủ trương tấn công nhanh” vào cứ điểm Pháp nằm trên một cánh đồng giáp Lào. Cuộc tấn công ấn định vào ngày 25 tháng một 1954, lúc 17 giờ, tức trước khi đêm xuống ít lâu. Vào phút cuối, tướng Giáp kéo dài thời hạn thêm 24 giờ đồng hồ. Rồi ông “ra lệnh rút quân, kể cả pháo”. “Đấy là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời tổng chỉ huy của tôi”.
Tại sao? Ông đã giải thích “Để tấn công, tôi chờ nghe trên đài phát thanh tướng Navarre tuyên bố rằng làn sóng Việt Minh đã chựng lại…”.
Navarre lúc đó là chỉ huy quân đội viễn chinh Pháp ở Đông Dương và
chính ông ta đã quyết định lập cứ điểm gần biên giới giữa Lào và Việt
Nam để thu hút các sư đoàn Việt Minh. “Chựng lại”, ông Giáp mỉm cười nhắc lại. “Và tôi đã hành động ngay!” Ngày 23 tháng ba. Chỉ huy sở của tướng de Castries, chỉ huy cứ điểm, bị chiếm ngày 7 tháng năm, chưa đầy hai tháng sau.
Ông Giáp còn nói về những diễn biến sau đây. Vài tuần trước ngày “tổng tiến công cuối cùng”
của Việt Cộng kết thúc bằng cuộc đầu hàng của Sài Gòn ngày 30 tháng tư
1975, hải cảng chiến lược Đà Nẵng ở miền Trung, đã bị quân đội cộng sản
bao vây. “Chính quyền Sài Gòn của Nguyễn Văn Thiệu, ra lệnh cho chỉ
huy địa phương, tướng Ngô Quang Trưởng phải “tử thủ”. Tôi lệnh cho sư
đoàn 312 tấn công Đà Nẵng. Viên chỉ huy trả lời tôi: “Quân địch khá
mạnh, tôi xin 7 ngày”. Tôi hỏi: “Tôi cho rằng Ngô Quang Trưởng sẽ rút
bằng đường biển. Hắn ta phải mất bao nhiêu lâu?” “Ít ra là ba ngày”, viên chỉ huy 312 trả lời bằng điện báo. “Vậy
thì tôi cho anh ba ngày. Lệnh cho các đơn vị hành tiến giữa ban ngày,
xuống Quốc lộ 1. Các anh sẽ bị pháo hải quân đối phương oanh kích, nhưng
không sao”, ông Giáp nói. “Như vậy, ông nói tiếp, không
những cái túi Đà Nẵng bị tiêu diệt mà chúng tôi còn có thêm nhiều sư
đoàn dự bị để mở cuộc tấn công cuối cùng vào Sài Gòn”. “Tôi chỉ nói đơn giản: “Tiến vào Sài Gòn!”” Một lần nữa, yếu tố bất ngờ, sự “tập trung quân”, sự “táo bạo”,
đó là những gì mà ông Giáp còn ghi lại khi phân tích những chiến dịch
của Bonaparte (ông không nói Napoléon đệ nhất, hoàng đế, rõ ràng khía
cạnh chính trị không hấp dẫn ông).
Hoàn toàn tin tưởng các phụ tá
Chỉ
được thành lập vào cuối Thế chiến hai, quân đội Việt Minh thực hiện
nhiệm vụ không ngần ngại. Năm 2004, tôi rất ngạc nhiên khi ông Giáp thốt
lên: “Cuộc trở về từ đảo Elbe, thật kỳ diệu!”, khi nói về việc
quân đội hoàng gia do Louis XVIII điều đến để chặn đường hoàng đế và
đáng lẽ phải đối đầu, thì đã gia nhập vào quân của hoàng đế Napoléon.
Đối với ông Giáp, đó là một cái nháy mắt về mối quan hệ ông thiết lập
với các phụ tá của mình: họ tuân lệnh ông một cách vô điều kiện, họ hoàn
toàn tin tưởng ông.
Ông Giáp còn là một thiên
tài về hậu cần. Một hôm ông nhắc lại với chúng tôi công thức mà
Bonaparte đã sử dụng trong chiến dịch Italia: “Nơi một con dê đi qua lọt, thì một người có thể qua; nơi một người có thể qua, thì một tiểu đoàn có thể qua”. “Ở Điện Biên Phủ, ông nói tiếp, để
đem một kilô gạo đến cho binh sĩ đang thiết lập vòng vây, phải tiêu thụ
bốn kilô khi vận chuyển. chúng tôi đã dùng 260.000 người mang vác, hơn
20 nghìn chiếc xe đạp, 11.800 chiếc mảng, 400 xe vận tải và 500 con ngựa”.
Dưới sự che chở của rừng dày, các bộ phận pháo của Việt Minh được tháo
rời để khuân vác lên đồi bao quanh cứ điểm, rồi được lắp ghép lại.
Dù sao, trên lĩnh vực hậu cần, sự thực hiện đáng kinh ngạc nhất, trong những năm 60, là “con đường Hồ Chí Minh”,
một hệ thống đường mòn được rừng rậm che phủ chạy từ bắc đến nam, dựa
vào đất nam Lào và đông-bắc Campuchia để tránh các thiết bị phòng ngự
của quân Mỹ ở miền Nam. Một con đường “đi một chiều”, mà sau này
bộ đội Việt Nam nói như vậy. Nhưng người Mỹ không bao giờ chặt đứt được
con đường tiếp vận đó – người, đạn dược, khí tài, xe tăng, thiết giáp –
dù phải dùng đến thả bom ồ ạt, chất diệt cỏ, thả dù hàng trăm nghìn quả
mìn và bẫy chống cá nhân.
Quyền uy của Hồ Chí Minh bị pha loãng
Dù sao, không ai có thể trở thành tiên tri, và ông Giáp phải nếm trải kinh nghiệm chua xót. Hồ Chí Minh, người cha của nền độc lập đã tuyên bố trước đám đông một triệu người dân Hà Nội ngày 2 tháng chín 1945, vẫn phải cơ cấu với những phần tử không khoan nhượng chiếm số đông trong Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam. Từ giữa những năm 60, uy quyền của ông bị pha loãng. Ông trở thành một thần tượng không có ảnh hưởng gì lớn nhiều năm trước khi ông mất năm 1969. Tướng Giáp mất chỗ dựa chính của mình.
Giữa Võ Nguyên Giáp và Lê Duẩn, người Tổng
Bí thư vĩnh viễn của Đảng Cộng sản, sự lục đục đã xảy ra từ năm 1966,
đến mức khi Việt cộng tấn công một số thành phố miền Nam năm 1968 – cuộc
tấn công Tết Mậu Thân nổi tiếng – ông Giáp được điều sang Đông Âu. Ông
chỉ được gọi về vị trí tổng chỉ huy, với mọi quyền hành trong tay năm
1972, để tổ chức thắng lợi công cuộc bảo vệ miền Bắc, cụ thể là Hà Nội,
chống cuộc oanh kích khủng khiếp của Mỹ có pháo đài bay B-52 tham gia.
Thắng
lợi năm 1975 đã đưa ông Giáp trở thành mục tiêu, giống như các nhà
chiến lược Việt Nam khác, ông được đánh giá là quá xuất sắc và có ảnh
hưởng quá lớn để trở thành nguy hiểm. Cụ thể đó là trường hợp của Nguyễn
Trãi, nhà nho tinh tế và nhà chỉ huy vĩ đại, đầu thế kỷ XV đã bị lưu
đày trong nội địa để không che mờ hình ảnh nhà vua Lê Lợi.
Năm
1976, năm thống nhất chính thức Việt Nam, ông Giáp mất chức chỉ huy
quân đội. Bốn năm sau, ông bị rút khỏi Bộ Quốc phòng. Trong Đại hội V
Đảng Cộng sản năm 1982, ông không được bầu lại vào Bộ Chính trị. Trước
công chúng, ông Giáp không nói gì và tiếp tục dùng lời lẽ công thức cứng
nhắc của người cộng sản có kỷ luật. Người ta cho ông ra mắt trong những
ngày kỷ niệm chiến thắng và lời nói của ông bị kiểm duyệt. Có khi hàng
tháng ông không xuất hiện trước công chúng. Luận điệu tuyên truyền chính
thống còn không thừa nhận vai trò quyết định của ông trong chiến thắng
năm 1975, và biến đổi một cách tài tình thành sự tháo chạy của quân đội
miền Nam.
Khi Lê Đức Thọ – một trong những tiếng
nói chủ chốt của hạt nhân cứng rắn trong Đảng Cộng sản và là người đối
thoại với Henry Kissinger trong cuộc thương thuyết ở Paris – qua đời năm
1990, ông Giáp có ý định nắm lại Đảng. Nhưng ý đồ của ông, vào thời
buổi bức tường Berlin sụp đổ, đã không thành công. Trong một cuộc họp
kín của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản, một đại biểu còn giật
micro khỏi tay ông, theo lời kể của Phạm Xuân Ẩn (1927-2006). Năm 1996,
ông Giáp bị đuổi khỏi Ban Chấp hành Trung ương và 6 tháng sau, mất luôn
vị trí Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế.
Trở lại chính trường
Rồi
thời gian đã làm nên chuyện, một thế hệ lãnh đạo mới vào vị trí, thông
tin chuyển tải tự do hơn với sự phát triển theo cấp số nhân của bối
cảnh. Ông Giáp vẫn ở đó. Ông được hành động tự do hơn. Vì ông vẫn tỉnh
táo, ông tranh thủ để phát biểu kịp thời vào lúc này hay lúc khác. Đấy
là trường hợp khi nổ ra tranh cãi năm 2009 về việc khai thác của người
Trung Quốc đối với những mỏ lộ thiên bô xít trên cao nguyên phía nam.
Người
Pháp, rồi người Xô Viết, đã từ chối không làm, vì sợ gây nên thảm họa
môi trường. Ông Giáp đã hai lần viết thư cho Bộ Chính trị để bày tỏ sự
phản đối của mình. Ông biết rõ hồ sơ: ông vẫn còn là Bộ trưởng phụ trách
kinh tế, khi vào đầu những năm 90, các chuyên gia Xô Viết đến để lập
báo cáo. Chiến dịch chống khai thác bô xít đặt chính phủ vào thế phòng
vệ và buộc họ phải đưa ra những tham vọng khiêm tốn hơn.
Đạt
đến 100 tuổi năm 2011, cơ thể rất yếu, đôi khi phải nhập bệnh viện,
trên thực tế ông Giáp không xuất hiện nữa. Thời gian đó, giống như mọi
người Việt Nam đã sống một cuộc đời mẫu mực, ngay từ khi còn sống, ông
Giáp đã bắt đầu trở thành một thần tượng. Ông đã là thành hoàng. Để
không bị tụt hậu, năm 2012 chính phủ phải quyết định lập cho ông một bảo
tàng.
Ông Hồ Chí Minh đã có một phản xạ thiên
tài. Khi đến gặp ông tháng sáu 1940 ở miền nam Trung Quốc, Võ Nguyên
Giáp chỉ mới 29 tuổi và không được đào tạo tí gì về quân sự. Làm sao một
nhà cách mạng từng trải – Bác Hồ lúc đó đã 50 tuổi – lại dám phán đoán
rằng người chiến sĩ trẻ tuổi đó có cốt cách của một nhà chỉ huy lớn? Ông
Hồ đã giao cho ông Giáp việc tổ chức lực lượng tự vệ, rồi thành lập
Quân đội Nhân dân Việt Nam. Từ năm 1949, ông đã phong ông Giáp làm Đại
tướng, cấp bậc ông giữ cho đến khi qua đời.
VÕ NGUYÊN GIÁP VỊ TƯỚNG CỦA LÒNG DÂN
Hoàng Kim
Nhân dân khóc tướng Võ, đất nước tiễn anh Văn. Cụ Nguyễn Đức Hà (91 tuổi, quê Bình Thuận) xúc động sau khi viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại hội trường Thống Nhất - Ảnh: Quang Định. Báo Tuổi trẻ, Chủ nhật 13.10.2013 http://tuoitre.vn/
Võ Nguyên Giáp 103 mùa xuân huyền thoại, vị tướng của lòng dân, còn mãi với non sông. Người dĩ công vi thượng, biết người biết mình, dám đánh và biết đánh thắng, là nhà chỉ huy quân sự thiên tài và hoạt động chính trị lỗi lạc bên cạnh chủ tịch Hồ Chí Minh. Hiếm có vĩ nhân nào văn võ song toàn được lòng dân ngưỡng mộ kính trọng đến thế.
VÕ NGUYÊN GIÁP 103 MÙA XUÂN HUYỀN THOẠI
Đại tướng Võ Nguyên Giáp sinh ngày 25 tháng 8 năm 1911 qua đời lúc 18g 9 phút ngày 4 tháng 10 năm 2013. Võ Nguyên Giáp trong cuộc trường chinh thế kỷ là nhà chỉ huy quân sự thiên tài và hoạt động chính trị lỗi lạc bên cạnh chủ tịch Hồ Chí Minh suốt cuộc chiến tranh ba mươi năm (1945-1975). Người không chỉ là vị Đại tướng đầu tiên, Tổng tư lệnh tối cao của Quân đội Nhân dân Việt Nam, người chỉ huy chính trong Chiến tranh Đông Dương (1946–1954) và chiến tranh Việt Nam (1960–1975) mà còn là vị Phó Thủ tướng phụ trách Khoa học Kỹ thuật sau khi Việt Nam thống nhất, Chủ tịch Ủy ban quốc gia dân số và sinh đẻ có kế hoạch, người nêu ra kiến nghị sáu vấn đề “cơ bản và cấp bách” nhằm triển khai có kết quả công cuộc đổi mới nền giáo dục và đào tạo của Việt Nam hiện nay, “vị tướng Môi trường xanh” đại lão công thần ba lần viết thư yêu cầu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hãy tạm dừng Dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên vì lý do an ninh quốc gia và vấn đề môi trường. Cuộc đời của Người là 103 mùa xuân huyền thoại.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã trực tiếp hoặc tham gia chỉ huy nhiều chiến dịch quan trọng như Chiến dịch Việt Bắc (thu đông 1947, Chiến dịch Biên giới (thu đông năm 1950), Chiến dịch Trung Du (tháng 12 năm 1950), Chiến dịch Đông Bắc (năm 1951, Chiến dịch Đồng Bằng (tháng 5 năm 1951), Chiến dịch Hòa Bình (tháng 12 năm 1951), Chiến dịch Tây Bắc (tháng 9 năm 1952), Chiến dịch Thượng Lào (tháng 4 năm 1953), Chiến dịch Điện Biên Phủ (tháng 3 – 5 năm 1954), Chiến dịch Tết Mậu Thân (1968), Chiến dịch Trị Thiên – Huế năm 1972, Chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975.
Sau khi Việt Nam thống nhất, đại tướng Võ Nguyên Giáp thôi giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng năm 1980 nhưng vẫn tiếp tục là Ủy viên Bộ Chính trị đến năm 1982 và Phó Thủ tướng phụ trách Khoa học – Kỹ thuật. Năm 1983 ông được Hội đồng Bộ trưởng phân công kiêm nhiệm thêm vai trò Chủ tịch Ủy ban quốc gia dân số và sinh đẻ có kế hoạch. Năm 1991, đại tướng nghỉ hưu ở tuổi 80. Thời gian cuối đời, đại tướng vẫn quan tâm đến những vấn đề cơ bản và cấp bách của đất nước như: Thế giới còn đổi thay nhưng tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn sống mãi; Để cho khoa học thật sự trở thành động lực phát triển kinh tế xã hội, Đổi mới, tiếp tục đổi mới, dân chủ, dân chủ hơn nữa, nâng cao trí tuệ, đoàn kết tiến lên trong sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc, Đổi mới nền giáo dục và đào tạo Việt Nam; yêu cầu kiểm định và báo cáo Đại hội Đảng Cộng sản X về Vụ PMU18; gặp gỡ và khuyến khích doanh nhân làm xuất khâu nông sản; đề nghị dừng chủ trương xây dựng Nhà Quốc hội ở khu di tích 18 Hoàng Diệu; viết thư yêu cầu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tạm dừng Dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên vì lý do an ninh quốc gia và vấn đề môi trường; đúc kết Tổng tập Võ Nguyên Giáp;…
Những tác phầm chính của đại tướng Võ Nguyên Giáp: Tổng tập Võ Nguyên Giáp (…, 2010); Điện Biên Phủ 50 năm nhìn lại (2004); Tổng hành dinh trong mùa xuân đại thắng (2000); Điện Biên Phủ điểm hẹn lịch sử (2000); Đường tới Điện Biên Phủ (…, 2001); Chiến đấu trong vòng vây (1995,… 2001); Chiến tranh giải phóng dân tộc và chiến tranh bảo vệ Tổ quốc (1979); Những chặng đường lịch sử (1977); Vũ trang quần chúng cách mạng, xây dựng quân đội nhân dân (1972); Những năm tháng không thể nào quên (1970,…, 2001) Mấy vấn đề đường lối quân sự của Đảng (1970); Từ nhân dân mà ra (1964); Đội quân giải phóng (1950); Vấn đề dân cày (Trường Chinh,Võ Nguyên Giáp (1938);
Tìm hiểu về cuộc đời và sự nghiệp của đại tướng Võ Nguyên Giáp, tôi tập hợp thành tám tư liệu đăng rãi rác trên Danh nhân Việt (http://danhnhanviet.blogspot.com) để thỉnh thoảng đọc lại
1) Nhân cách lớn của đại tướng Võ Nguyên Giáp
2) Tướng Giáp trí tuệ bậc Thầy
3) Võ Nguyên Giáp sao sáng trời Nam
4) Võ Nguyên Giáp vị nhân tướng khuyến học
5) Võ Nguyên Giáp thiên tài quân sự
6) Đại tướng Võ Nguyên Giáp chân dung một huyền thoại
7) Võ Nguyên Giáp đọc lại và suy ngẫm
8) Đọc lại và suy ngẫm Tết Mậu Thân 1968
VÕ NGUYÊN GIÁP VỊ TƯỚNG CỦA LÒNG DÂN
Bác Giáp là vị tướng của lòng dân. Chúng tôi đều yêu kính Bác rất mực. Chiều tối qua, trên chuyến xe từ Trường về nhà, tôi chưa hay tin Bác Giáp mất nên còn hào hứng trao đổi với PGS. TS. Lê Huy Hàm, Viện Trưởng Viện Di Truyền Nông nghiệp Việt Nam, về việc cùng nhau phối hợp chọn tạo giống lúa cao sản xanh (Green Super Rice -GSR) tại Phú Yên và Gia Lai. Đồng thời phối hợp thu thập hạt lai giống sắn quý KM419, KM140, …để chiếu xạ tạo giống mới. Tôi kể cho anh nghe lời của giáo sư Nhật Kazuo Kawano đã xúc động ngưỡng mộ bác Giáp như thế nào trong tài liệu: Sắn Việt Nam hiện tại và tương lai (Cassava and Vietnam: Now and Then). Giáo sư đã viết:”Mười năm hợp tác chặt chẽ với các đồng nghiệp chọn tạo giống sắn của tôi từ những năm 1990 và nay gặp lại họ trong chuyến đi này đã hoàn toàn thay đổi sự đánh giá của tôi về Việt Nam. Bằng chứng trong hàng loạt các báo cáo của tôi ở đây, thì họ thật siêng năng, sâu sắc, chu đáo và dường như không biết mệt mỏi để noi theo gương của Đại tướng Võ Nguyên Giáp” (My ten years of close collaboration with my cassava breeding colleagues in the 1990s and the reunion with them in this trip completely changed my assessment of the Vietnamese. As evidenced by the series of my reporting here, they are industrious, insightful, considerate and indefatigable, as if to emulate General Vo Nguyen Giap …).
Buổi tối về nhà, nghe tin Bác Giáp mất, tôi dừng hết mọi việc để lên thắp hương trên bàn thờ Cha tôi để tưởng nhớ Cha và tưởng nhớ Bác Giáp (Bài viết này vào lúc một giờ khuya và nối tiếp vào sáng hôm sau). Cha tôi sinh năm 1913 nhỏ hơn Bác Giáp ba tuổi, bị máy bay Mỹ bắn chết năm 1968 vào ngày 29 tháng 8 âm lịch, trước ngày Bác Giáp mất (30/8) một ngày. Sinh thời cha tôi là lính Vệ Quốc Đoàn cùng tiểu đội với bác Lê Văn Tri sau này là Phó Tư Lệnh Quân chủng Phòng Không Không Quân. Anh Hoàng Trung Trực và tôi sau này cũng tham gia quân đội.
Cha vợ tôi, cụ Nguyễn Đức Hà 91 tuổi ở Đức Long, Phan Thiết, nghe tin Bác Giáp mất, cụ đã đi xe đò từ lúc 2 giờ khuya để mờ sáng kịp vào Đồng Nai cùng con cháu đi viếng Bác. Cụ là chiến sĩ quân báo của đơn vị 415 ban 2 trung đoàn anh hùng 812 tỉnh đội Bình Thuận. Cụ đã bị lao tù hai lần và chỉ được ra khỏi tù khi bộ đội vào giải phóng lao xá năm 1975. Cụ đã rất xúc động khi viết vào sổ tang của người anh Cả quân đội.
Ở đất nước mình biết bao nhiêu gia đình cha con, anh em nối nhau cầm súng… Biết bao nhiêu gia đình cũng thành kính tưởng nhớ Bác Giáp như tôi…Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trong số ít những vĩ nhân mà nhân cách, cuộc đời và sự nghiệp được lòng dân ngưỡng mộ và kính trọng sâu sắc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh được tôn vinh là Người Cha thân yêu của lực lượng vũ trang “bộ đội cụ Hồ” và đại tướng Võ Nguyên Giáp là người anh Cả của quân đội như lời của nhà thơ Hoàng Gia Cương:
Mãi mãi là Anh
Kính tặng anh Văn – Đại tướng Võ Nguyên Giáp –
Anh đã là Anh – mãi mãi Anh
Người Anh của lớp lớp hùng binh
Song toàn văn võ, thông kim cổ
Vững chí bền gan đạp thác ghềnh!
VÕ NGUYÊN GIÁP CÒN MÃI VỚI NON SÔNG
Nhà sử học Dương Trung Quốc nhận định: “Võ Nguyên Giáp là một tên tuổi lớn trong lịch sử dân tộc Việt Nam và càng lớn hơn trong tâm thức những người sống cùng thời với ông. Cuộc đời Võ Nguyên Giáp là một tấm gương phản chiếu của gần trọn thế kỷ XX, thế kỹ dữ dội nhất và cũng bi hùng nhất của dân tộc Việt Nam.”
John Kennedy phỏng vấn đại tướng Võ Nguyên Giáp và đã viết bài “Trí tuệ bậc Thầy” đăng trên tạp chí George tháng 11 năm 1998, bản tiếng Việt trong sách Hữu Mai 2011 “Không là huyền thoại” (tái bản lần thứ tư) trang 564-569. John Kennedy đã viết: “Giáp từng nói: Chúng ta sẽ đánh bại địch ngay lúc chúng đông quân nhất, nhiều vũ khí nhất, nhiều hi vọng chiến thắng nhất. Bởi vì tất cả sức mạnh đó sẽ làm thành áp lực nặng nề cho địch” Bởi vậy ông chiến đấu theo cách của riêng ông, không theo kiểu của người Mỹ , giao chiến với địch ngay tại nơi và ngay khi địch ít ngờ tới nhất. Ông đã huy động tất cả mọi người tham gia cuộc chiến, làm cho lính Mỹ xa nhà hàng ngàn dặm, không bao giờ có thể cảm thấy an toàn. Ông đã duy trì cuộc chiến đấu dai dẵng, làm cho nguồn lực và nhuệ khí của địch cạn kiệt, trong khi phong trào phản chiến ở Mỹ bùng phát“. Đó là một cách lý giải về nghệ thuật chiến tranh toàn dân, toàn diện, trường kỳ mà tướng Giáp là trí tuệ bậc Thầy.
Trần Đăng Khoa kể về một ông già bản mà nhà thơ đã gặp trên đường vào Mường Phăng. Ông già hồ hởi: ” Chuyện Đại tướng chứ gì? Đại tướng thì tôi biết. Tôi cũng đã mấy lần gặp Đại tướng rồi. Vùng này là quê của Đại tướng đấy. Năm nọ Đại tướng có về quê. Đại tướng nói chuyện với đồng bào bằng tiếng dân tộc. Đại tướng là già làng của chúng tôi đấy. Nhà Đại tướng ở chỗ kia kìa…” Nói rồi, ông già chỉ lên núi Mường Phăng. Một dải rừng xanh um giữa mênh mông đồi trọc. Ở Điện Biên và cả mấy vùng lân cận, rừng cơ bản đã bị phá xong. Nửa đêm, tôi còn thấy những dải lửa cháy rừng rực vắt giữa lưng chừng trời. Đồng bào đốt nương đấy. Chẳng còn cách nào ngăn được. Đói thì phải phá rừng. Rừng núi nhiều nơi đã trơ trụi, nhưng Mường Phăng thì vẫn um tùm rậm rạp như rừng nguyên sinh. Tôi đã đi dưới những tầng cây ấy, nghe chim rừng hót ríu ran. Một làn suối âm thanh trong trẻo và mát rượi rót xuống từ lưng chừng trời. Không một rảnh cây nào bị chặt phá hay bị bẻ gẫy. Ở đây, người dân còn đói cơm, thiếu mặc, nhưng họ vẫn nâng niu gìn giữ khu rừng. Họ tự đặt tên cho khu rừng là “Rừng Đại tướng”. Đấy là ngôi đền thiêng, ngôi đền xanh thiên nhiên mà người dân đã tự lập để thờ ông. Đối với vị tướng trận, đó là hạnh phúc lớn. Một hạnh phúc mà không phải ai cũng có được trong cõi trần này…”
Chiến tranh đã qua lâu, đã có cả núi sách của phương Tây và Việt Nam viết về cuộc chiến này với nhiều nghiên cứu công phu về đánh giá thời cuộc. Sự khai sinh của nước Việt Nam mới và cuộc chiến giành độc lập thống nhất tổ quốc gắn liền với hai vĩ nhân chói sáng nhất lịch sử dân tộc Việt ở thế kỷ XX. Đó là Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp.
Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp còn mãi với non sông.
Bài viết này như là nén hương tưởng niệm Người !
Hoàng Kim
Trở về trang chính
Hoàng Kim, Ngọc Phương Nam, Thung dung, Dạy và học, Cây Lương thực, Học mỗi ngày, Danh nhân Việt, Food Crops News, CassavaViet, foodcrops.vn
No comments:
Post a Comment