Wednesday, September 25, 2013

Ước đi cho hết đất nước mình



ĐỌC LẠI VÀ SUY NGẪM.Tôi ghé thăm anh Phan Chí Thắng và xin anh chép lại chùm ảnh Mù Cang Chải (ảnh trên và chùm ảnh kèm theo). Ngắm ảnh, tôi đồng cảm sâu sắc với lời của anh Phan An trong bài "Quê hương thu nhỏ" đăng trên VietNamNet: "Tôi nhớ quê hương tôi, nhiều khi trào nước mắt. Những người thích đi châu Âu, đi châu Phi, đi vòng quanh thế giới, họ có suy nghĩ và ước mơ riêng của họ. Còn ước muốn một đời của tôi là đi cho hết đất nước mình. Cũng có lúc tôi tiếc tôi không sinh ra khoảng năm sáu mươi năm về trước, lúc còn chiến tranh bom đạn, để hiểu hơn về những thứ đã mất đi không còn tìm lại được nữa. Nhưng rồi tôi lại mừng cho mình không phải chịu nỗi đau của những con người bị buộc phải rời bỏ quê hương, xa lìa xứ sở, cái nỗi đau mà tôi biết là tôi không bao giờ hiểu hết. Vì có biết bao nhiêu chuyện tôi không bao giờ hiểu hết, từ những chuyện thoạt nghe có vẻ như là đơn giản lắm. Như lúc đi lang thang ở Mù Cang Chải, dưới những thửa ruộng bậc thang, tôi gặp một anh đứng bên trụ xăng bơm có hàm răng vẩu nửa vàng nửa đen, anh vẫy tay cười với tôi và nói to một câu rất dài bằng tiếng Mèo." Tôi nhớ "Gặp bạn đầu xuân" và tứ thơ trong bài XUÂN CẢM (Cảm hứng ngày xuân) của Thượng tướng Thái sư Trần Quang Khải: Lâm râm mưa bụi gội hoa mai,/ Khép chặt phòng thơ ngất ngưởng ngồi./ Già nửa phần xuân cam bỏ uổng,/ Tới năm chục tuổi biết suy rồi./ Mơ màng nước cũ chim bay mỏi,/ Khơi thẳm nguồn ân, cá khó bơi./ Đảm khí ngày nào rày vẫn đó,/ Đè nghiêng ngọn gió đọc thơ chơi!(Ngô Tất Tố dịch). Cái ước muốn "chim bay mỏi" "đi cho hết đất nước mình" như một khát khao xanh lặng lẽ, cháy bỏng, trào nước mắt về Tình Yêu, Quê Hương, Tổ Quốc.

Video yêu thích
http://www.youtube.com/user/hoangkimvietnam

Trở về trang chính
Hoàng Kim, Ngọc Phương Nam, Thung dung, Dạy và học, Cây Lương thực, Học mỗi ngày, Danh nhân Việt, Food Crops News, CassavaViet, foodcrops.vn